Published: Aug 05, 2024
Duration: 00:39:44
Category: People & Blogs
Trending searches: vô địch ý
[âm nhạc] [âm nhạc] [âm nhạc] để mà trở thành một nhà vô địch thì cái phẩm chất đầu tiên ấy phải là có một cái sự đam mê đam mê tột bậc thực sự là ý chí mong ước và luôn luôn là khát khao mình phải đạt được và mình phải chinh phục được nhưng quan trọng nữa là cái Tinh thần tinh thần của vận động viên những người mà vô địch ấ thì tinh thần là không bao giờ lùi bước không bao giờ từ bỏ nếu như chỉ có năng khiếu không Thôi thì mình không thể đến cái đỉnh vinh quang một cách dễ dàng được bởi vì là vận động viên mà mình phải đủ đam mê mình mới vượt qua được những buổi tập những giờ tập Những Tháng tập những năm tập và cứ như thế ngày nào nó cũng lặp đi lặp lại như thế ngoài sự khổ luyện thì có sự gọi là lì lợng tức là phải chịu được cái sự khắc nhệt của trong cái thi đấu Ví dụ như Thành đánh đối kháng thì phải chịu được đòn người ta đánh mình thì mình phải chịu được trúng một đòn đau nhưng mà mình vẫn phải nghiến răng để mình lại phải thi đấu để mình giành chiến thắng chứ không thể mình gục ngã được không có ai sinh ra đã đ nhà vô địch cả mình có thể vô địch với chính mình đấy là trong tưởng tượng Còn nếu mà mình đã tham gia một cái bộ môn nào đấy bắt buộc mình phải bỏ ra nhiều thứ hơn và có những thứ mình không thể tưởng tượng được tại vì phải vượt ngưỡng mình là vận động viên chuyên nghiệp chứ không phải là mình chơi vui vẻ chơi vui vẻ nó mang một cái tính chất là vui thôi được thì được không được thì thôi nó khác Còn đây là chuyên nghiệp rồi trên đấu trường quốc tế rồi Đã đi thì phải chịu khổ muốn hơn người khác thì phải bỏ gấp đôi gấp ba lần và quan trọng là cái ý chí của ai hơn ai ngoài ý chí đấy còn phải xem ai đủ tinh tế và đủ thông minh hơn luôn luôn có cái cái niềm tin liền Khắt khao và kể cả trong những lúc ăn giấc ngủ phải mơ thấy những cái trận thắng bước lên phục vinh [âm nhạc] [Vỗ tay] [âm nhạc] quang cái niềm đam mê thích võ thuật rồi Ờ Tại vì ngày xưa là cứ hay trốn sang các nhà hàng xóm ấy Họ có cái đầu video quay phim về chiếu phim về võ trưởng Hồng Kông thì lúc đấy thì cũng rất phích võ cũng tối là cũng ra các cái bãi đất bãi cỏ ấy mình tự tập nhào lộn rồi ngã rồi làm động tác giống như trong phim Tôi thấy trong bộ phim thì người ta thường là có thầy có sư phụ có trường lớp và có những cái khóa học thế Nhưng mà tôi thấy một hình ảnh người bố của mình không có thầy à Rồi bên cạnh là vợ con gia đình công việc nhưng bố tôi vẫn cứ hàng đêm cỡ tầm 9 10 giờ cái giờ mà tất cả mọi người đi ngủ hết rồi thì tôi lại là người lén lén chui ra khỏi giường và nấp ở đằng sau cửa để ngó ra tại vì nếu khi mà bố tôi nhìn thấy thì bố tôi sẽ bắt tôi vào trong để đi ngủ vì là muộn rồi sáng mai còn phải đi học thế là tôi cứ phải xem trộm như vậy đấy và cái hình ảnh người bố mà tập luyện một mình lúi húi như thế à nó đã ăn sâu vào trong cái tiềm thức của tôi và tôi rất là yêu cái việc mà tự mình rèn luyện [âm nhạc] [âm nhạc] những cái năm tháng đầu tiên là có là những năm 90 thì lúc đó thì chỉ bằng một cái cuốn tư liệu bằng một cuộn băng Thôi của cố nhà báo Đỗ Hóa có được một quấn tư liệu giới thiệu về các cái hình ảnh tập luyện và thi đấu của ủ xu thế thì có truyền đến cố Giáo sư Hoàng Vĩnh Giang và trao đổi rằng là hiện nay đang có một cái môn này phát triển trên quốc tế và rất hay thì khi mà có được cái tư liệu này thì thế Giang đã rất là nhạy bén và nắm bắt ngay lập tức là cho nghiên cứu và thành lập bước đầu là một vài các các vận động viên từ các môn võ cổ truyền từ các cái môn võ của các cái hệ phái truyền thống của Việt Nam đặc biệt là Sang tập luyện cái môn ủ xu này đầu tiên biết đến ủ xu là không phải là qua vận động viên hay qua các giải thi đấu mà là vì được bác Hoàng Vĩnh Giang bác ấy phát cho các câu lạc bộ các môn phái mỗi người một cái băng băng băng video Thế thì khi mà nhìn thấy ủ xu thì đương nhiên là rất là mê rồi bởi vì là nó cũng nó cũng giống như một cái gì đó nó mới lạ cũng là võ thuật nhưng mà nó mới lạ và nó có nhiều độ khó thế nên là thầy trò là cứ cho vào băng xong tôi đi tôi lại để xem và để nghiên cứu rồi Để để tự tập khi mà Tự tập bằng cái băng đấy thì tua đi tua lại nó rất là vất vả và rất là khó thế nhưng mà rồi Thầy cũng vẫn quyết tâm và mình cũng yêu nghề nên mình quyết tâm và mình sang biểu diễn cho bác Hoàng hĩ Giang xem khi bộ môn ủ xu n là tán thủ được du nhập và Việt Nam năm 90 thì tôi được lựa chọn là những vận động viên đầu tiên để tập bộ môn tán thủ này trải qua những quá trình thập luyện cũng vô cùng là khắc nghiệt một ngày chúng tôi có tập 2 đến 3k Ngày xưa thì ở trong cái cái trung tâm trị ngệ Đức ấ rất là là khó khăn phòng tập bé nó chỉ có khoảng hơn 30 m Vông thôi không có thảm không có trang thiết bị gì găng thì phải đi mượn của các môn như bõ cuồn truyền rồi là moi Thái sàn tập thì là không có thì phải giải trấu ra làm cái thảm đệm khi mỗi lần di chuyển tập luyện thì chỗ đấy Nó bị hõm trong cái điều kiện là cực kỳ thiếu thốn đổ cái chấu xuống thì làm sao mà cái cái cái độ êm nó bằng được những cái mút như bây giờ được thứ hai là trong cái quá trình tập luyện thì cái chấu nó Xô dịch đi thì có chỗ lồi chỗ lõm rất dễ xảy ra những chấn thương chúng tôi cũng phải vẫn tập luyện ở trên những cái trang thiết bị thiếu thống như vậy trong phòng tập đấy chỉ có được hai ba đôi được vào trực tiếp tập thôi các vận động viên trẻ hơn thì tập ở phía ngoài ở lan can ngoài lúc nào thầy gọi Lập ơi vào thì bắt đầu Bọn tôi lại vào lại thay để làm đối kháng cho các anh coi như là cái người giúp cho các anh cứ liên tục liên tục như thế mình như một cái bao cát sống để cho các anh tập có những cái giải đấu mà tôi phải buổi sáng ra là hai thầy trò đi xe đạp thầy chở tôi lên trên nhà thi đấu ở Châu Quỳ lúc đấy là có một cái cái cái cái nhà thi đấu bằng bê tông không có một cái mái tre gì cả giữa trời nắng trang trang như vậy haii Thầy Trò tập với nhau và tôi nhớ là tôi thường xuyên phải uống thước đau đầu vì tôi không biết tại sao tôi bị đau đầu nhưng mà bây giờ tôi nghĩ lại là lúc ấy mình có mấy tuổi mà tập giữa một cái buổi trưa nắng như vậy thì chắc chắn là tôi sẽ sẽ đau đầu khó kh kh khăn vượt qua nhất thì tôi nghĩ là đấy là chấn thương Bởi vì môn tán thủ đối kháng này mình đối kháng với nhau và chấn thương cũng rất là cao nhiều người vận động viên có thể dình chân thương rất là nặng như đứt dây Trằng rồi là về liên quan đến các khớp gối khớp tay cả lưng cổ mỗi vận động viên Nếu không có tinh thần không có quyết tâm khi mà bị dính chấn thương và không biết chăm sóc bản thân mình thì khó có thể vượt [âm nhạc] [âm nhạc] qua khi mà tiền sinh lớp rất đông có hàng trăm học viên Nhưng dần dần dần dần dần dần những người mà cũng chịu được những cái bài tập nó gian khổ như thế đau đớn về thể xác vẫn tinh thần rồi họ cũng nghỉ hết rồi dần dần thì lớp chỉ còn 10 20 người thì đấy là những người mà giỏi nhất được trụ lại [âm nhạc] cái môn này là môn đối kháng cho nên là vận động viên của chúng ta rất dễ bị chấn thương ví dụ như là tay chân rồi gân khớp việc chấn thương luôn luôn là Rình dập và xảy ra bất cứ lúc nào với cái đặc điểm như vậy thì thầy Giang đã quyết tâm là đưa đội vận động viên ủ Xu tập huấn dài hạn tại Trung Quốc đặc biệt là ở cái vùng mà có những vậ động viên mạnh như là Hồ Bắc và lập là người tập uấn tại Hồ bác gần 100 ngày liền 3 tháng là không về nhà thi đấu thì nhiều lúc là chúng tôi phải đi tập huấn nước ngoài không được về ăn tết rất là nhớ nhà thông tin ấ không không có nhiều chỉ ra bốt điện chư có tích kiệm góp đượ những đồng xu để ít tiền để ra gọi điện về gia đình một cái lá thư ở nhà gửi sang có chuyển qua hết khoa nọ khoa kia khi mà đến tay mình thì cái cái phong bì thư đen xì luôn chứ là mỗi ngày chỉ đọc vài dòng vai dòng để hôm sau mình có có cái để mình đọc tiếp [âm nhạc] gia đình cũng không khuyên gì chỉ làm sao mà mong là anh ấy tập luyện và anh ấy có thành tích và đừng để chấn thương thì nói chung là công việc nào thì muốn có thành tích thì cũng phải gian khổ chứ vì có cái chuyện mà bảo là dễ dàng được không có dễ dàng thế mình cũng hiểu cái điều đó giai đoạn trước khi chuẩn bị thi đấu khoảng 4 5 tháng thì cái cường độ vận động nó rất là cao và sau đó thì chúng tôi đã tham dự những giải đấu đầu tiên là giải liên hoan báo thuật thiếu lâm quốc tế năm 92 tại Trịnh Châu Trung Quốc và giải vô địch thế giới lần thứ hai tại Malaysia năm 1993 lú đoàn Việt Nam đi thì rất là ngắn gọn và gọn nhẹ chỉ có s người thôi và có cái vận động viên của tán thủ đi thôi sau đấy về Việt Nam thì chính thức là phát triển mạnh môn ủ xu tại Hà Nội và một số tỉnh thì đến năm 93 thầy Giang đã mời được một chuyên gia rất giỏi là cô trần húc hồng là một chuyên gia về huấn luyện về nội dung thao lưu trong đấy có biểu diễn về trường quyền và nam quyền thế thì cô Hồng cũng đã đào tạo ra rất nhiều nhà vô địch thế giới 1993 sau khi có danh sách triệu tập đội tuyển quốc gia để chuẩn bị cho giải vô lịch thế giới lần thứ hai tại qu lamper Malaysia thì tôi đã chuẩn bị cái giải đấu này là khoảng 4 đến 5 tháng và với cường độ tập luyện rất là cao một ngày tập luyện 2 đến 3k và trong cái quá trình tập luyện thì cái Trọng lượng cơ thể của tôi thì là khoảng 62 đến 63 kg nhưng mà đơn đăng ký thi đấu của tôi là 56 kg và tôi cần phải ép cân là 7 kg trong cái quá trình ép cân như vậy thì cũng trải qua một cái quá trình rất là khắc nghiệt quá trình ép cân là là cái một quá trình rất là gian khổ đòi hỏi những cái người vận động viên phải có cái lòng kiên trì ví dụ như là phải nhịn đó nhịn khát trước những cái giải thi đấu thì chúng tôi sẽ giảm dần những cái khẩu phần ăn của mình đi sát đến thi đấu thì còn phải hầm thịt bò chỉ chắt lại những cái nước thịt bò để uống thôi khổ luyện Anh ấy nói chung là cũng có ý chí Anh ấy đi về anh ấy kể chuyện anh ấy cân của anh ấy Ví dụ hạng 56 cân thì anh phải đúng hạng cân như thế mà anh ấy đấy anh ấy cũng nói chuyện anh ấy phải ăn những cái món thịt nạc đấy rồi anh ấy ăn chỉ nhả bã ra rồi Anh ăn Nếu mà trường hợp hơi quá cân một tí lại phải giảm cân giảm cân thì cũng cũng gian khổ là phải mặc áo chạy có được thành tích là rất vất vả có là gọi là nghị lực con người chứ không có thì cũng không không đạt được [âm nhạc] đâu trong cái quá trình tập luyện ép cân chuẩn bị các cái giải thi đấu lớn thì Một tuần chúng tôi có hai buổi và thứ Tư thứ bảy và đây không gian được rất là nhiều Oxy và các thầy đưa chúng tôi ra đây tập thể lực Thường Thường tập những cái bài tập leo đồi núi và tăng sức bật của cơ bắp nhiều lúc là cũng ngồi nghỉ trên những gây đá này hồi tưởng lại những cái trận thi đấu của mình ờ xem thể lực của mình tốt chưa Hoặc là những cái kỹ thuật thi đấu của mình nó tốt không những cái sai lầm nào ở trong thi đấu thì mình có thể rút kinh [âm nhạc] nghiệm quá con con đi xong Con đấm cho tím mạch t mũi bà lo chứ mẹ thì ai chả lo mà lo thì thì cái việc của anh anh phẫn đấu thì anh vẫn vẫn phải làm mẹ cũng ủng hộ thôi chứ không không không gàn sau những cái buổi ép cân thì thông thường thì cái cơ thể thân nhệ nhiệt nó sẽ bị tăng lên rất là cao cảm giác như người bị ngấy sốt và một điều rất là vừa Bun vui và vừa buồn cười là nhiều khi trời nắng Chúng tôi phải mặc áo mưa Chúng tôi chạy thì lúc đó những người dân bình thường người ta không hiểu chúng tôi đang làm cái gì mà thấy tự Dương trời nắng 36 37 độ tự thấy mấy ông này mặc ngá mưa chạy ngoài đường như mấy thằng gọi như là bị dở hơi Thực ra thì đó là những cái quá trình để khổ luyện rất là khắc nghiệt mình muốn ngủ để giữ cái sức khỏe cho mình thì khi nhắm mắt vào thì không ngủ nổi thì toàn mơ thấy những cái sơn hào hải vị rồi mọi người chuẩn bị ép cân thì lúc đấy là phải vùng dậy coi như là tìm cái cái những cái chỗ phòng sông hơi sông hơi từ lúc 6:00 tối mà đến tận 12:00 đêm 12:00 đêm chúng tôi luôn luôn là đi ra vào cân xong rồi Ngồi trong cái cái lò xông hơi thấy rất là nóng có nhiều cậu là ngất ở tại phòng rồi cũng bê ra bê ra cho hồi xong lại bê vào buổi tối Chúng tôi đã không ăn rồi mà Buổi sáng tôi lại sống hơi nữa thì người nó rất là mệt và đặc biệt ở cái giải đấu tại Malaysia thì trận đấu bao giờ cũng chỉ cân trước một tiếng bước vào vào đến trận chung kết là đánh đến bốn trận thì chúng tôi phải trải qua bốn lần cân bốn C bốn lần cân như thế thì chúng tôi phải ép cân là liên tục trong vòng 4 ngày liên tục như thế chứ không phải là chỉ ép cân một ngày khi mỗi một lần tôi chạy mà quá sức của mình có thể tôi nôn tại chỗ luôn Tôi nôn thốc tháo hết tất cả ăn uống buổi sáng ăn cái gì là nôn hết ra tôi ngồi chỉ khoảng 5 phút thôi là chuyên gia bảo xong chưa tức là ý là nôn xong chưa t là tôi xong rồi ra chạy tiếp không có chữ nghỉ ở trong những buổi tập của tôi và chính bản th thân tôi cũng như toàn đồng đội gần như cảm giác như là nếu mình nghỉ một buổi là mình sai lắm Mình không phải sai với cá nhân mình mà giống như mình sai với đất nước của mình ấ Tức là lúc đấy Cái tư tưởng của mình nó là như thế thế cho nên cái việc nghỉ với chúng tôi là cho dù ốm đau bệnh tật tất cả vân vân và vân vân đều gạt lại phía sau hết [âm nhạc] đánh cái trận cuối cùng là tôi gặp một đối thủ người Tây Ban Nha thì trước cái trận đấu gặp đối thủ Tây Ban Nha thì tôi đã trải qua ba trận đấu khác là gặp đối thủ angeri và đối thủ Singapore và đối thủ Hàn Quốc thì để mà hao tổn thể lực nhất là những trận gặp đối thủ Singapore bởi vì đối thủ Singapore là một cái đối thủ lớn tuổi hơn giàu kinh nghiệm hơn lúc đó tôi tôi 21 tuổi thì võ sĩ kia cũng phải tầm 28 tuổi Tiếp theo là cái trận bán kết gặp võ sĩ Hàn Quốc là một võ sĩ trẻ và thể lực cũng rất là tốt hai bên đánh ba hiệp mới giành được chiến thắng thì trải qua hai trận đấu đó thì cái thể lực nó cũng bị bào mòn rất nhiều nhưng mà trong thâm tâm tôi thì nghĩ rằng trận này còn mỗi trận cuối cùng thôi mình sống chết thì m phải cố phải đánh thì lên trên đài là chúng tôi phân phối cái thể lực cho thật sự hợp lý và tôi đã dành chiến thắng trong vòng hai hiệp đấu cái bài đ đầu tiên là bài Tôi nhớ là bài côn thuật là tôi thất bại bởi vì là tôi bị cái tình trạng là bị hưng phấn quá lần đầu tiên trong cuộc đời mà nhìn thấy tận mắt những vận động viên của thế giới thi đấu và làm những động tác mà mình Trước giờ mình nhìn thấy mình chỉ nhìn thấy các anh chị ở trong trong đội của mình thôi thì mình hưng phấn quá quá độ và mình đã mất kiểm soát ngã xuống sàn rồi nói chung là rất là mắc rất nhiều lỗi cái việc đấy thì đối với lãnh đạo với Huấn luyện viên thì rất bình thường bởi vì người ta chưa Giờ nghĩ rằng mình sẽ đạt được huy chương gì Hay là mình sẽ mang lại kết quả tốt gì cho đội của Việt Nam Thế nên là không ai mắng cũng không ai góp ý cả mọi người chỉ nói là bình tĩnh hơn thôi bắt đầu là sau cái bài đó thì đến bài thứ hai tôi thi đấu thì tôi đã rút ra kinh nghiệm của bài trước ngay và luôn và tôi đã giữ ở cái trạng thái cái hưng phấn của mình và tôi làm động tác chậm hơn không để cho nó mắc lỗi nữa và đấy là chiếc huy Trương vàng đầu tiên mà khi mà công bố điểm từ chuyên gia đến bác Hoàng Vĩ Giang Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng là tôi đã được số điểm cao nhất vượt qua những nước mạnh lúc mà trọng tài tuyên bố tôi là người chiến thắng thì cả ban huấn luyện vỡ hòa lên nhảy cẫng lên ôm nhau B thắng rồi vô địch rồi tạo cái bầu không khí rất là vui vẻ và đoàn kết trong đội tuyển lúc B giờ là 1200 Đêm của cái cái đêm thi đấu đấy kh ông hoàng só ông ấy chạy lên mới rùng sùng lên Ông đóng cửa nói chuyện hỏi bá bác có việc gì đây bà n mở cửa ra mở cửa ra thế Mình bảo là ông này bị thần kinh không không dám nói thế nhưng mà nghĩ rất là lo thế là cuối cùng á là mở cửa ra ông bảo đ người ta đang hoàn hồ Ông với thằng Ba được Huy Trương nhìn đ gì R ông kể thế mình cứ líu cả lưỡi để không biết thế nào b Thế là mếu thì ông ông bảo là vui thêm mà không cười để cò khóc bác Lê Bửu đấy anh bó đây từ nm ch [âm nhạc] mấy 25 tháng 1993 sang ngày 2006 [âm nhạc] Bá năm 93 thì có lẽ là năm là một năm ấn tượng nhất đối với tôi bởi vì là tôi không thể nghĩ Và thậm chí bác Hoàng Vĩnh Giang không thể nghĩ được lại có một nhà vô tịch thế giới sớm như vậy với cái lưa T tuổi của tôi lúc đấy là 14 tuổi chúng ta có hai chiếc huy chương vàng rất là danh giá đó là chiếc huy Trương vàng của Thúy Hiền và của Mai Thanh Ba ở hạng cân 57 kg nó đặc biệt hơn nữa là khi đó thì đoàn Việt Nam không nghĩ rằng là sẽ có huy chương cho nên là không mang theo Quốc Ca và cuối cùng thì Cả đội phải đứng xuống để cùng hát Quốc [âm nhạc] ca ra tr tiếp ra tr tiếp Quốc ca không có bây giờ tất cả toàn đội phải đứng lên để hát Hát cái bài đấy chứ Nếu bây giờ mỗi cờ mà không có nhạc thì cũng không được thế là tất cả đứng trên một cái góc có cái micro và cả đoàn Việt Nam đứng hát và trong khi đó thì có cả cô chuyên gia của Trung Quốc cũng đứng lên hát sau này thì về đến Việt Nam rồi thì Những cái khoảnh khắc đấy thì mới là những khoảnh khác mà nó mặc dù nó hơi mắc lỗi tí nhưng lại là một cái điều rất là tuyệt vời và nó là cái dấu ấn mà mình cứ nhớ mãi sau năm 93 về thì tiếp tục ủ xu phát triển mạnh mẽ đến một số các cái đơn vị bắt đầu đã có giải vô địch quốc gia và có hơn 10 đội tham dự thì đến năm 1995 1996 và 1997 thì lúc ấy là đội ủ xu Việt Nam đã rất là mạnh và luôn luôn nằm trong top 3 của Se game game của khu vực và và và có thứ hạng ở trong châu lục rồi thì dưới sự dẫn dắt của thầy chuyên gia lương Á Đông thì năm 1997 giải vô hịch thế giới tại ý Thì lúc ấy có chúng ta có những vận động viên tán thủ Rất là xuất sắc và đặc biệt đó là vận động viên Đào Việt lập ở thi đấu ở nội dung 57 Cái giải rất lớn nên là từ lúc mà tập luyện đi tập huấn ở nước ngoài tập hấn chở Trung Quốc tập Hấn trong nước r mình cũng là cái đều có một cái mong muốn là sẽ dành một cái huy chương thế giới quá trình mà để có những cái vận động viên mà đạt được Chiếc Huy Trương đỉnh cao như vậy thì không hề đơn giản một chút nào bởi vì với một cái môn đang phát triển mạnh trên thế giới với khoảng hơn 60 quốc gia vùng lãnh thổ họ chơi cái Môn Hổ xu mỗi một giải thì có hàng nghìn vận động viên trận đầu tiên gặp Đài Loan thì mình đã bị ăn một cái đòn nockout Khi mà mình ngã xuống thì mình cũng vă phẳng được ở bên tai mọi người đồng đội ở trên đài hô hô lên Lập ơi cố lên lập Ơi Cố Lên Đếm đến tám thôi Mình với vùng đứng được dậy nhìn thấy đối thủ hai ba hình thì mình cứ nhằm thẳng cái hình đối phương ở giữa mình đánh lúc đấy mình vẫn cố gắng liên tục ra đòn thường thường là khi mà vận động viên bị ao rồi thì họ sẽ đuối về thể lực tinh thần như mà lúc đấy mình có những cái đồng đội có những cả một cái hội trường rất là rộng như thế mà toàn tiếng nước ngoài mà V vẳng tiếng Việt Nam đ Lập ơi cố lên đứng dậy chiến đấu tiếp thì mình đã vượt qua được cái trận mà mình vừa bị ao những nhà vô địch ổ xu thì cũng phải nói thêm được là cần phải có những cái tinh thần tựa hào dân tộc thứ hai nữa là họ ngoài cái ý chí phẩm chất dũng cảm kiên cường ra thì họ thực sự là yêu và tự hào về cái tổ quốc về cái đơn vị mình được thi đấu Nó là một cái động lực rất là mãnh liệt để họ vượt qua được những cái chấn thương những cái đau đớn đặc biệt là trong thi đấu đối kháng thì chấn thương và đau đớn xảy ra nếu vận độ viên chỉ cần nhụt chí một chút hoặc là sợ hãi một chút thì sẽ không bao giờ Chiến Thắng choáng vào đầu như thế thì mình không nhìn nổi nữa lúc đấy thì nhờ một cậu bạn cõng mới đầu là về nhan nhưng mà về nhan thì cứ ngửi thi mùi thức ăn là bồn nôn không thể chịu đựng được và lúc đấy thì nhờ cậu Trang là em cõng Anh về phòng chứ anh anh không đi n nữa trong lúc nửa đêm thì mình có tỉnh dậy thì thì mình nhìn thấy chú Hoàng Vĩnh Giang và thầy Tuấn và thầy Thi đứng ở cuối giường và nói là thôi chấn thương thế này thì mai phải cho lập đi Chụp chiếu lại phần não xem như nào thì mình mới vung dậy lúc nãy mình nghĩ là cái cơ hội mà bao nhiêu ngàn cây số đi sang đất nước ý để tham gia cái th vô địch thế giới này thì không thể bỏ cuộc được Thế là mình mình hét lên là mãi em sẽ thi đấu tiếp Thầy Tấn Lập bơi lập Thế em có làm sao không em Em có làm sao không à Không em không làm sao em vẫn có thể thi đấu tiếp lập thì trải qua bốn trận thi đấu và vào chung kết gặp một vận động viên rất là nổi tiếng của Trung Quốc thế thì vào chung kết rồi thì mọi người nghĩ rằng là là khó muôn vàn khó khăn để dành chiếc huy chương này nhưng mà tất cả đều tự tin và trải qua ba hiệp đấu thì rõ ràng là hiệp đầu thì phía vận động viên Trung Quốc là dẫn điểm nhưng mà đến hiệp hai thì chúng ta lại hòa lại và đến hiệp ba thì vận ngyên vập đã thể hiện một cái kỹ thuật rất là tốt với những cái kỹ thuật những cái đòn thế mà các thầy đã dạy cho mình thì mình cứ lăn xảo Mình đánh với cái tinh thần không sợ lăn xả thả vào đánh đối phương đấy bật ra mình lại tiếp tục lăn xà vào trong cái cuộc gia đấu như thế thì vận động viên Trung Quốc bị chấn thương và lúc đấy mình được coi như tính là no out kỹ thuật và khi mà người trọng tài họ Nhấc tay mình lên là mình công bố mình thắng Quộc đấy là chính là chiếc huy chương vàng Tôi muốn nói đến là huy chương vàng rất lịch sử vì thắng được ở những cái vận động viên Trung Quốc và môn ủ xu là môn gọi là Quốc Võ của Trung Quốc là môn văn hóa của họ mà chúng ta có những vận hộng viên xuất sắc như vậy Lúc đấy thì khi mà về phòng thay quần áo thì tâm lý là chỉ sợ là họ gọi mình ra đấu lại ngồi im vào trong phòng thay quần áo không Lúc mà thầy với cả ban huấn luyện gọi ra là đi ra nhận Huy Trương thì mới mới lúc đấy mới thực sự là mới biết là mình đã vô địch thẩm niên 90 chúng ta đã có những nhà vô địch như Đào Việt Lập này Mai Thanh Ba này rồi Ngô Thị Hà ở trong nội dung tán thủ thì tính đến nay thì Việt Nam là thường xuyên có những thế hệ trẻ Rất là xuất sắc tôi có thể kể đến ví dụ như là sau này có những nhà vô địch tán thủ của chúng ta như là Kiên Thế rồi là Bùi Trường Giang ở nội dung tán thủ hạng 56 57 kg thì là vô địch Sea gam và đã có những chiếc huy Trương bạc asiat vộ viên Bùi Trường Giang rất xuất sắc thứ hai nữa là ở những cái nội dung tiếp theo như là th thì chúng ta đã có nhà vô địch Thúy Vi [âm nhạc] đến giờ em đã tham gia tập luyện ủ xu được 22 năm rồi đấy như mọi người thấy mặc dù là bọn em tập hai mươi mấy năm rồi Tại sao bọn em vẫn tập không phải là bọn em không làm ra được mà bọn em luôn để cho nó ghi nhớ và update nó lên thành một cái cao cấp hơn và nếu mà như thế thì Khi mà mình Biên một bài một động tác ấ thì mình luôn phải có một cái góc thì mình mới có thể sáng tạo ra nhều một cái động tác khác từ cái động tác cơ bản riêng và cái môn của em thì bắt buộc phải kiên chỉ cần cù và chịu [âm nhạc] khó em nghĩ là để mà kéo một cái tinh thần mà kéo dài mà làm đi làm lại như thế thì em nghĩ là cái sự lựa chọn và cái đam mê của mình cái sự lựa chọn là cái mình đã chọn đi theo con đường tập luyện và thi đấu như này mình cũng muốn thể hiện cái khả năng của mình mình cũng muốn là đại diện cả một đất nước khi mà mình đã đứng ở trong hàng ngũ của đội tuyển quốc gia ai cũng như thế em nghĩ là bản thân em cũng là người rất là khát khao thì em mới đứng tới trên cái thảm tập và cái thảm thi đấu đến bây giờ ah [âm nhạc] [âm nhạc] [âm nhạc] [âm nhạc] trong quá trình tập luyện như mọi người biết đấy g là bọn em tập luyện thì luôn luôn rất là căng không phải là sát thi đấu với căng vào những cái thời gian nghỉ trước thi đấu mà quãng dài là cái lúc mà tích lũy và lúc sửa rất là nhiều còn mệt hơn là nó không phải là mệt hơn mà nó mệt theo một cái kiểu khác nó không xấp hẳn lên như là thi đấu Thi đấu lúc mà sá thi đấu đó là tinh túy của thời gian tích lũy trước rồi dồn vào nên là trong cái quá trình đấy thì mệt cả thân thể vệt mệt cả bộ não cái việc mà học tập hay xa nhà gần như là có khi chả gặp bố mẹ ăn ở tập trung sắp thi đấu duy trì gặp bố mẹ mấy đâu mình gần như là mình xa nhà từ bé thân để mà nói là phải thân với các anh chị với các thầy cô ở đây thân hơn nhiều so với bố mẹ hay so với gia đình ở nhà tiếp xúc ăn ở với mọi người nhiều hơn gấp nhiều lần mình Đam Mê rồi nên là kiểu đi đến bao giờ không chịu được thì thôi nhất định là phải [âm nhạc] [âm nhạc] đi vào cái khoảnh khắc đấy thì ai cũng thế thôi thật ra thì giống như việc ấy cói là hàng mình đi tập mệt quá Mình chỉ mong nghỉ tập thôi Nhưng mà chắc chắn nhá em chắc chắn một điểu đội khác em không biết nhưng mà đội này em ở với mọi người rất là sâu em biết khi mà nghỉ ấ mà nhìn người khác tập ấ mình CN sốt ruột hơn đừng nói lúc mình chấn thương nhưng càng xác thi đấu lại càng dễ chấn thương Tại vì mình quá căng vừa căng não bộ nhiều hơn vừa căng cơ thể nhiều hơn Chỉ đôi khi một tí trong lúc mình đánh mình quá độ thôi là nó có thể là căng chỗ này căng chỗ kia là bất động luôn người khác là không chịu được là tự mình buông luôn Tại vì sát thi đấu lắm Nhiều lần em hayy bị sát thi đấu lắm mà chỉ toàn là những cái chấn thương kiểu nói là vớ vẩn thì nó chả vớ vẩn mà nói nó to thì cũng chả to Nó kiểu nó bé quá nhưng mà nó lại ảnh hưởng rất là nhiều lúc đấy mình là một phần nhưng mà Đúng là các huấn luyện viên các chuyên gia ở đây ủng hộ bọn em nhiều thì luôn luôn truyền lửa cho các vận động viên thứ nhất ấ là phải tự tin thứ hai nữa là luôn luôn tập trung và trước mọi đối thủ thì cái tinh thần tâm lý là luôn luôn là mạnh mẽ Bởi vì người Việt Nam rất dũng cảm trải ca các cuộc chiến tranh thì chưa hề bao giờ biết run sợ trước xe tăng trước súng Đạ thì lên thi đấu thì rõ ràng phải thể hiện được cái cái hình ảnh mạnh mẽ dũng cảm của người Việt Nam những cái lời truyền lửa và những cái cái cái cảm hứng như vậy thì vọng viên chúng ta rất mạnh các lãnh đạo ở trên mọi người cũng áp lực mà đâu phải một mình mình đâu mình chỉ là người đại diện của tất cả mọi người thi đấu ngày hôm đấy mình là người gánh trọng trách nhưng mà mình cũng nhìn được đến bây giờ cuộc đời sự nghiệm vật động viên của em thì là tấm huy Trương vàng asad 2014 ở Hàn Quốc tại in Hàn Quốc đấy là một cái tấm thuy Trưng vào em nghĩ là cả cuộc đời vận động viên của em không bao giờ quên được cả ở một cái đấu trường lớn như thế mà Đấy là mình mới là lần thứ hai tham dự và khi mà mình còn quá trẻ lại Còn thi hai bài Một Huy Trương Thi Sáng thi chiều quá áp lực quá căng thẳng một giải đấu quá lớn và mình nhìn thấy được tất cả mọi người đang nhìn vào mình asias nó là cả một cái đại hội B năm mới có cơ hội một lần và là cả một đoàn thể thao Việt Nam tham dự thi đấu có rất nhiều môn và năm 2014 em là người lấy huy chương vàng đầu tiên và cũng là tấm huy Trương vàng duy nhất cho đoàn thể thao Việt Nam đàn quân Việt Nam đi chung lòng cứu cuố bước chân dồn V trên đường Lập đề x cờ h Mau chiế thng h h nước ngà X khnh cũng là người huấn luyện ra một số các vậ động viên thì càng tự hào và thật sự là rất là xúc động khi mỗi lần quốc kỳ Việt Nam được kéo lên như bao triệu người dân Việt Nam khác tôi đều thấy tựa Hào đã góp phần cùng với tất cả vận động viên C cùng với tất cả các huấn luyện viên và tất cả những người làm thể thao cũng mang lại được vinh quang tự Ảo mang về cho tổ quốc cho đất nước hạnh phúc Ờ cái tình tình nó nó nghẹn ngào nó không không hể tả được bằng lời nó nó lâng lâng lâng khi mà lá quốc kỳ được kéo lên ở dưới là lá quốc kỳ của Trung Quốc Hàn Quốc và ý Thì lúc đấy mọi người rất nghiêm trang Ừ đứng nhìn lá cờ Việt Nam nâng lên tôi cảm thấy rất hạnh phúc Ờ cái cảm giác đấy rắc thì không bao giờ quên trong cuộc đời ở một cái đấu trường lớn như thế mà mình lại còn được kéo cờ này được nghe Quốc ca này em nghĩ đấy là một quá tự hào Em nghĩ là cái đấy để mà dùng mà dùng một từ hay là cảm xúc diễn tả thì rất là khó cái niềm tự hào dân tộc đ em nghĩ là không có từ gì diễn tả được cả chỉ muốn lá cờ Việt Nam nó bay mãi thôi cái tiếng quốc ca vang lên thì có lẽ là ai cũng sẽ nổi ra gà và sẽ hát theo và thấy tự hào mà ngay tại trên cái sân đấu đấy có rất nhiều lá cờ hoàng mấy chục quốc gia cái lá cờ của Việt Nam mình được đặt lên hàng đầu khoảnh khắc đấy mới là cái điều mà mình thấy vinh dự nhất và mình giống như là mình đã làm được một cái việc cho đất nước của mình đường vinh quang đi qua mu ngàn lời hứa ghi trong tim mình vẫn bước đi hiên ngang đầu ngừng cao và con tim ta đã ước nguyện cùng nhau V kề vai đường vinh quang ta chia sẻ cùng nhau ngày đó ngày đó sẽ không xa xôi Và Chúng Ta Là Người Chiến Thắng và ta biết dâu Lâm thác gnh treo leo trên đường xa vừa gian nan ta vươn tới những Đình Cao ngày đó ngày đó sẽ không xa xôi Và chúng ta là người chiến thắng đường đến những ngày vinh quang không còn xa ngày đó ngày đó sẽ không ra rồi và chúng ta là người chến thắ đườ đế ng Bin quan chúng ta đ [âm nhạc] ngày đó ngày đó sẽ không xa xôi Và Chúng Ta Là Người Chiến thắ đường đến những ngày binh qua con đường chúng ta chúng ta chúng ta đã chố a [âm nhạc] [Vỗ tay] [âm nhạc]